Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 15

 Chương 41: Mộ Dung Cầm khiêu khích

Bữa tối đã kết thúc được một tiếng, nhưng lúc này lòng của Tình Tình vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Từ nhỏ, cuộc sống của gia đình cô tạm ổn. Cô chưa bao giờ biết một bữa cơm tối của đại gia tộc có thể xa hoa và phô trương lãng phí như vậy, đặc biệt là trong tình huống tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. Họ đều đem ánh mắt dò xét để trên người cô

Cũng may, Mộ Dung Trần luôn chăm sóc cô, không để cô làm ra điều gì thất lễ, lúc mọi người ăn cơm cũng không có thói quen nói chuyện phiếm, ngoài trừ Mộ Dung Trần không ngừng giúp cô gắp thức ăn, còn mọi người thì chỉ liếc mắt nhìn nhau

Lúc mọi người buông chén đũa xuống, muốn trở về phòng của mình, thì Cố quản gia đi đến trước mặt của Mộ Dung Trần hỏi : “ Tứ thiếu gia, bây giờ người muốn bưng canh lên, hay là một lát nữa bưng lên phòng sau?”

“ Bây giờ bưng lên đi, Tình Tình, uống canh xong rồi hãy lên nghỉ ngơi được không?”

 Không để ý đến ánh mắt tò mò của mọi người, Mộ Dung Trần sau khi phân phó, sau đó quay lại nói với Tình Tình

“ Cái gì?”

Tình Tình không rõ nguyên do. Trước bữa ăn canh cũng uống rồi, cơm cũng răn rồi, tại sao chỉ có một phần canh của mình?

“ Không có gì, anh cố ý dặn nhà bếp hầm canh cho em, uống xong chúng ta lên phòng nghỉ ngơi một chút, tối nay chúng ta trở về biệt thự”

Sau đó, anh còn phải đến thư phòng bàn chuyện công ty với ba, mà anh cùng Tình Tình còn chưa chính thức kết hôn, cho nên theo quy định của nhà Mộ Dung, phải đợi sau khi thành hôn thì mới có thể chính thức ở đây

Mặc dù lần trước cô cũng ở đây 2 buổi tối, nhưng anh muốn tôn trọng ý của ông nội. Dù sao buổi tối anh có thể ôm cô ngủ là được rồi

“ Tại sao chỉ có mình tôi uống?”

Mới chỉ có thời gian 2 câu thôi, người giúp việc đã đem một chén canh đen sì bốc mùi thuốc nhàn nhạt để trước mặt cô :

“ Tứ thiếu phu nhân, cô từ từ dùng”

“ Ai bảo em ở trên giường mới động một chút đã ngất. Đương nhiên phải bồi bổ một chút”

Những lời này giống như sét đánh bên tai, gương mặt của Tình Tình đột nhiên đỏ lên. Trời ạ, người đàn ông này có thể nói chuyện dè dặt một chút có được không?. Anh ta lại nói chuyện này ở trước mặt nhiều người như vậy. Về sau bảo cô làm sao làm người a?

“ Tên tiểu tử này, nói chuyện không biết chừng mực gì cả”

Trừ tiếng oán giận của Thái Chi Lan, những người khác đều rời khỏi phòng ăn

Cuối cùng, dưới sự đe dọa dụ dỗ của người đàn ông đó, cô không thể không uống hết chén canh kia. Xem ra, sau này cô ở nhà Mộ Dung sẽ không dễ chịu như lời người đàn ông này nói

Hơn nữa, hôm nay trước mặt nhiều người trong nhà Mộ Dung, lão thái gia lại đem vật gia truyền tặng cho cô, phỏng chừng cuộc sống sau này cũng không thoải mái gì

Trước bữa ăn tối, mẹ của Mộ Dung Trần đã bàn chuyện kết hôn với cô. Cô sợ tới mức muốn tháo nó xuống, nhưng Mộ Dung Trần và mẹ anh không cho phép

Lão thái gia tại sao lại muốn đem vật quý báu như vậy giao cho cô?. Ngồi ở trong phòng được trang hoàng, đổi mới hoàn toàn, tay của Tình Tình vô lực rũ xuống. Cô làm sao dám tùy tiện tháo bỏ

Giương mắt nhìn căn phòng vừa xa la vừa quen thuộc, trong lòng của cô cảm thấy chua xót. Nếu như đây là một giấc mộng thì thật tốt biết bao. Nếu như giấc mộng này có thể không cần tỉnh lại thì thật tốt!

 “Cốc, cốc”

Tiếng gõ cửa khiến Tình Tình đang chìm đắng trong suy nghĩ phục hồi tinh thần. Tại sao lại gõ cửa?. Nếu như là Mộ Dung Trần thì không thể nào gõ cửa, vậy là người khác rồi?. Nhưng, cô cùng với người nhà của Mộ Dung Trần không quen thuộc cho lắm, tại sao có người đến tìm cô?

Hay là cô nghe lầm?. Tình Tình ngồi ở trên ghế salon mềm mại không nhúc nhích, cho đến khi tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, Tình Tình cũng đứng lên, đi chân trần bước đến cửa, cẩn thận mở cửa là Mộ Dung Cầm

"Có chuyện gì không?"

 Buổi chiều sau khi về tới đây, Mộ Dung Cầm luôn sắm vai một tiểu bối không nói với cô một câu nào. Cho nên, có thể giữ lễ phép cho cô đến bây giờ đã là cực hạn rồi

“Tôi có thể vào không?”

 Mộ Dung Cầm đứng ở trước cửa, cao ngạo nói. Nếu như không phải cô ta muốn kết hôn với anh tư, cô cũng sẽ không chủ động đến tìm cô ta

Tình Tình không nói gì, trực tiếp mở cửa phòng ra, tiểu thư nhà Mộ Dung người ta đã mở miệng, sao cô có thể dám cản?

Mộ Dung Cầm quan sát thiết bị trong phòng được đổi mới hoàn toàn, trong lòng hừ lạnh. Tiết Tình Tình tướng mạo bình thường cũng có thể gả vào nhà Mộ Dung, lại có thể gả cho anh tư mà ông nội yêu thương nhất

“ Tiết Tình Tình, cô là con hồ ly tinh”

Không ngừng dụ dỗ anh tư, còn làm cho người đàn ông khác đối với cô nhớ mãi không quên. Không sai, người đối với cô ta nhớ mãi không quên, chính là Dương Bách Lâm- người đàn ông mà cô thầm yêu. Mấy ngày nay đến trường, anh đột nhiên chủ động đến tìm cô, không phải có hứng thú với cô, mà là để hỏi thăm tin tức của Tiết Tình Tình. Cô tức, tức chết

Còn muốn cô chuyển lời cho Tiết Tình Tình, những lời nói buồn nôn kia cô không muốn nói lại. Nhưng, hôm nay thấy Tiết Tình Tình được ông nội yêu thương như vậy, cô cảm thấy không cam lòng. Từ nhỏ đến lớn, ông nội cũng chưa từng tốt với cô như vậy. Cũng vì chuyện của Tình Tình và anh tư, cho nên cô bị phạt quỳ suốt buổi tối, đến bây giờ đầu gối của cô vẫn còn đau

Cho nên trong lòng của cô rất hận Tình Tình. Điều duy nhất đáng được ăn mừng là sau này chuyện của cô ta với Dương Bách Lâm đã hoàn toàn kết thúc rồi

“ Mộ Dung Cầm, cô có ý gì?”

 Tự nhiên lại bị chửi, Tình Tình không biết mình đã đắc tội với đại tiểu thư này ở chỗ nào

“ Chả có ý gì cả, tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ tôi sẽ gọi cô một tiếng chị dâu”

Mộ Dung Cầm lạnh nhạt, châm chọc nói :

Tương lai, anh tư nhất định chọn người phụ nữ tốt hơn cô, đến lúc đó cô sẽ bị bỏ rơi, thật đáng thương…”

Bị bỏ ư?. Vậy cũng tốt. Tình Tình cụp mắt xuống, tự giễu, nếu như ngày nào đó Mộ Dung Trần phát lòng từ bi thả cô ra, vậy thì thật tốt. Nhưng sẽ có ngày nay sao?


“ Tiết Tình Tình, cô dùng dáng vẻ đáng thương này để không ngừng quyến rũ anh tư của tôi, rồi làm Dương Bách Lâm đối với cô nhớ mãi không quên?”

Thấy Tình Tình không lên tiếng, lại ko có người khác ở đây, cho nên Mộ Dung Cầm càng nói càng quá trớn

“ Bách Lâm?”

Tình Tình nghe đến tên Dương Bách Lâm, lập tức ngẩng đầu lên, đúng vậy, Mộ Dung Cầm với Bách Lâm cùng một khoa, bọn họ chắc đã gặp mặt?

“ Anh ấy khỏe không?”

Từ lần trước sau khi gặp anh ở cổng Tiết gia, bọn họ đã không còn liên lạc. Bởi vì, số di động của cô đã bị người đàn ông đó đổi rồi

Tiết Thiệu Trạch nói ông sẽ xử lý, cô không biết đối mặt với anh ấy ra sao, cô không chủ động đến tìm anh, anh đương nhiên sẽ không tìm được cô

Nhưng, trong lòng cô vẫn còn nhớ thương a!


Chương 42: Muốn gặp hắn sao?

"Ha ha. . . . . ."

Mộ Dung Cầm cười ra tiếng : “ Tiết Tình Tình, cô đã muốn kết hôn với anh tư của tôi, lại không biết xấu hổ hỏi về người đàn ông khác sao?”

“ Mộ Dung Cầm, nếu như cô không có chuyện gì để nói thì tôi muốn nghỉ ngơi”

Thật ra không cần cô ấy nói, Tình Tình biết Bách Lâm nhất định đến chỗ Mộ Dung Cầm để hỏi thăm tình hình của cô, nhưng, rõ ràng điều cô ấy muốn chính là muốn làm cô khó coi, cô cần gì phải tự rước nhục vào thân?

Không muốn nói thì thôi, nói rồi có thể thay đổi được gì?

“ Tiết Tình Tình, cô muốn đuổi tôi đi sao?. Đừng quên đây là nhà Mộ Dung, cô không muốn nghe, nhưng tôi cứ muốn nói. Dương Bách Lâm nói muốn gặp cô một lần, còn xin tôi hãy nhắn lại cho cô, bảo cô nhất định phải gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy có chuyện muốn nói rõ với cô. Sao?. Cô dám gọi điện cho anh ấy sao?. Cô dám đi gặp anh ấy sao?. Nếu như anh tư của tôi biết cô đi gặp người tình cũ, không biết anh tôi sẽ xử cô như thế nào?”

Cô dám sao?. Đúng vậy, cô không dám. Cho dù Mộ Dung Trần để cho cô đi, nhưng cô cũng không có can đảm để đi

“ Cầm Cầm, chuyện của anh không cần em phải bận tâm”

 Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, thanh âm này chính là Mộ Dung Trần đã trở lại

Mộ Dung Cầm vừa bối rối, vừa tức giận, đứng yên ở đó, anh tư không phải vẫn cùng bác cả ở trong phòng sách bàn chuyện công ty sao?. Sao có thể trở về nhanh như vậy?

Xong rồi!. Cô tiêu rồi

“ Anh tư, em chỉ là…”

Mộ Dung Cầm sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, mặc dù anh tư bình thường đều hòa nhã với mọi người, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy là người dễ trêu chọc. Bây giờ, ở trước mặt anh, cô lại nói với Tiết tình Tình như vậy, không biết anh sẽ trừng phạt cô như thế nào?. Không biết anh tư đã nghe được bao nhiêu rồi?

“ Ra ngoài”

Mộ Dung Trần không ngờ, Mộ Dung Cầm lại dám to gan như vậy, dám đến phòng của anh để khi dễ người phụ nữ của anh. Chỉ có điều, bây giờ anh không có thời gian để xử lý nó, vì anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm

Bởi vì, người con gái đó mặc dù cúi đầu, nhưng anh biết, cô đều nghe hết những lời nói vừa rồi

Nghe được lời của Mộ Dung Trần, Mộ Dung Cầm lập tức phủi mông chạy lấy người, ba chân bốn cẳng ra khỏi phòng. Có ngu mới không đi, chẳng lẽ ở lại để bị anh tư trút giận sao?.. Dù sao cô cũng đã truyền đạt xong lời của Dương Bách Lâm rồi, cũng thuận tiện mắng cho ả hồ ly tinh kia vài câu. Những chuyện còn lại, lo lắng làm gì

Sau khi Mộ Dung Cầm ra ngoài, trong phòng lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho Tình Tình hoảng hốt, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô nhưng lại không nói câu nào, là có ý gì?

"Muốn gặp hắn sao?"

Mộ Dung Trần đi tới bên người Tình Tình cúi đầu trầm trầm hỏi. Lá gan của Mộ Dung Cầm thật lớn, nhưng anh lại càng muốn biết, sau khi cô nghe thấy tin tức của người đàn ông đó từ miệng của người khác, sẽ phản ứng như thế nào ?

Anh ta có ý gì?. Nếu như cô nói, anh ta sẽ cho cô đi sao?. Ko thể nào. Lại kiên trì hỏi cô những lời như vậy, muốn làm khó cô sao?

Tình Tình nhịn chua xót ở trong lòng, muốn đi lướt qua, không để ý đến anh. Nhưng, lại bị anh nắm lại, đem cả người cô ôm vào ngực. Sau đó kéo cô cùng ngồi xuống ghế salon.

Ngày đó, ở cửa Tiết gia, xem ra anh ta…. Nên nói như thế nào đây?”

Lại muốn dùng thái độ thờ ơ này để đối mặt với anh đúng không?. Mộ Dung Trần vuốt ve chiếc cằm xinh đẹp của cô nói :

“ Xem ra rất đau lòng, thất vọng, còn rất vô tội”

Đúng vậy, vô tội, nếu như trong chuyện này, người vô tội nhất chính là Dương Bách Lâm, đột nhiên mất đi vị hôn thê, tại sao cô lại muốn kết hôn với người đàn ông khác cũng không biết :

“ Thật đáng thương”

Người đàn ông này, tại sao anh ta có thể quá đáng như vậy. Tình Tình ngẩng đầu lên, khó tin nhìn anh ta. Bị tác khỏi Dương Bách Lâm lại chuyện ân hận cũng như áy náy nhất cuộc đời cô, mà tất cả những chuyện này đều do người đàn ông này, anh ta lại mỉm cười đắc ý, có thể nói bình thản như gió nhẹ, nước chảy, tựa hồ như đang nói chuyện của một người khác.

“ Hắn trăm phương ngàn kế muốn gặp em một lần, em lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một cơ hội cũng không cho anh ta. Chi bằng, chúng ta cùng nhau đi gặp hắn, sau đó mời hắn đến tham gia hôn lễ của chúng ta, có được không?”

“ Mộ Dung Trần, anh im miệng cho tôi, im miệng, im miệng”

Không thể nhịn được nữa, cô dùng sức giãy dụa ra khỏi lòng anh, tay nhỏ bé nắm thành quyền đấm vào trước ngực của người đàn ông này. Tại sao anh ta có thể vô sỉ như thế?. Tại sao lại có thể nói ra mà không hề cảm thấy áy náy. Tất cả những bất hạnh của cô, không phải do anh ta tạo ra sao?. Mà bây giờ anh ta lại ở chỗ này khoác lác, quả thật là khiến cho người ta tức chết


Rốt cuộc cũng có thể lột được mặt nạ ngụy trang của cô xuống, mặc dù bị đánh, nhưng Mộ Dung Trần lại người yếu ớt, ôm cô gái nhỏ ở trong lòng. Anh muốn cô bình thường như vậy, anh không muốn những ngày tháng sau này, bọn họ ở chung một chỗ nhưng không nói gì với nhau. Như bây giờ thật tốt. Ôm thân thể mềm mại ở trong lòng, quả đấm nhỏ của cô đang đấm anh, nhưng trong lòng anh tràn đầy vui mừng

“ Mộ Dung Trần, anh thật sự quá đáng, quá vô sỉ. ….”

Nghẹn ngào, nước mắt giống như những hạt trân châu bị vỡ từ gò má rơi xuống, khóc chính là hành động hèn yếu, từ khi biết số mệnh của mình không cách nào thay đổi được, cô đã thề sẽ không bao giờ khóc nữa, nhưng bây giờ, người đàn ông vô sỉ này chỉ cần nói vài câu đã làm cho cô vừa tức vừa muốn khóc

Cô cũng không biết vì sao, anh ta lại có thể khiến cô bộc lộ tính cách thật của mình, mặc dù đều tức giận. Nhưng giữa cô và Bách Lâm, vẫn luôn bình thường, chưa bao giờ cãi nhau. Ở Tiết gia, mặc dù mẹ con Tiết Tinh Tinh luôn khiêu khích cô, nhưng cô cũng xem như gió thoảng bên tai, cho dù họ có nói khó nghe như thế nào đi chăng nữa, cô có thể làm như không nghe thấy gì cả

Nhưng, ở trước mặt người đàn ông này, sự bình tĩnh của cô, đều hóa trành tro bụi

Vừa nức nở, bàn tay nhỏ bé không ngừng đấm vào lồng ngực của anh, giống như muốn đập thủng ngực anh

Hình như mình trêu chọc có phần quá đáng a!. Làm cho cô gái nhỏ khóc thương tâm như vậy, ôm cô ngồi trên bắp đùi của mình, ngón tay thon dài vuốt mái tóc trơn mềm ở phía sau lưng cô, bởi vì cô đấm mệt, nên không còn sức để đấm nữa :

“ Nín rồi?”

 Trong thanh âm có biết bao sủng nịch và cưng chiều

Cô gái này, thật sự là một vòi nước nhỏ!. Cô không phải chưa từng khóc trước mặt anh, nhưng lần này cô khóc lại làm anh cảm thấy thoải mái

"Đều tại anh , đều là lỗi của anh, anh quá. . . . . . Đáng ghét rồi !"

 Nức nở xong lại oán trách, giờ phút này cô chỉ cảm thấy mình thật úy khuất, thật khôt sở, dường như những bất hạnh lớn bằng trời trên người cô đều do người ông này tạo thành

Cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, dường như muốn đem tất cả những bất mãn cùng bi thương trong mấy ngày nay phát tiết ra hết

Chương 43


“ Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh, đừng đánh nữa, cẩn thận kẻo làm tay bị thương” Lo lắng tay của cô sẽ đấm đến bị thương, cho nên tay vốn đang xoa đầu cô, lại quay sang chụp lấy nắm đấm nhỏ, đưa đến bên môi, hôn lên mu bàn tay trắng noãn đã có chút sưng đỏ

Không khí đột nhiên trở nên ái muội,

“ Anh, anh mau buông tôi ra”

Rốt cục cô cũng phát hiện mình ngồi không đúng chỗ., cô vội vã quay người muốn xuống, gương mặt bắt đầu nóng lên, từ khi nào cô lại ngồi lên đùi anh. Hơn nữa chỗ đó…

“ Em đừng lộn xộn”

Cô gái nhỏ này lại đang giãy dụa lung tung trên người anh, làm cho người anh bắt đầu nóng lên

“ Mộ Dung Trần, anh mau buông tôi ra” Thật là mất mặt a, Tình Tình không biết vì sao mặt của mình lại nóng như trứng chiên rồi, cảm giác xấu hổ lại mãnh liệt như vậy, không phải cái gì bọn họ cũng đã làm rồi sao?. Hơn nữa còn làm ngày đêm không nghỉ, tại sao bây giờ chỉ ngồi trên đùi anh thôi, cô lại cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên phừng phừng, không cách nào giảm được

“ Tình Tình, đừng cử động” Mộ Dung Trần ôm cô càng chặt hơn, vùi đầu ở trong tóc của cô, thanh âm trở nên vô cùng khan khan

“ Tôi không muốn, anh mau buông tôi ra”

Tình Tình đâu nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong mau chóng thoát khỏi ngực của anh, nhưng không ngờ thân thể người đàn ông phía sau đã nhẫn nại đến cực hạn. Cô càng giãy dụa, anh càng kích động

“ Chết tiệt, đã bảo em đừng động đậy rồi”

Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã phiếm hồng của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi vội vàng tiến vào trong thăm dò miệng của cô, mút lấy hương thơm tinh khiết của cô

“Umh…”

Thình lình bị anh hôn như vậy, làm cho cô phản ứng không kịp, người đàn ông này thật là hư, lại muốn đối với cô như vậy. Tay nhỏ bé vỗ vỗ lên lưng của anh, muốn anh dừng lại động tác

Bọn họ chung giường, chung gối được nửa tháng, ngoại trừ biết thân phận của anh, những thứ khác cô đều không biết, nhưng mà có một điểm cô hiểu rõ, mỗi khi anh ta cuồng nhiệt hôn cô như bây giờ, nhất định không phải chỉ đơn thuần muốn hôn cô mà thôi

Một nụ hôn đơn giản, nhưng lại khơi dậy dục vọng của anh. Anh thở hổn hển, đem cô đang giãy dụa áp lên ghế

“ Mộ Dung Trần, anh muốn làm gì?” Muốn lên tiếng chất vấn, nhưng lại bị chặn lại ở cổ họng, vì bàn tay to của anh đang làm loạn trên cơ thể cửa cô

Đau, thật là đau! Ngón tay của anh xâm thẳng vào cấm địa, gấp gáp chuyển động

“ Thật là chết tiệt” Cúi đầu mắng một tiếng, cảm thấy phiền não đối với sự bất động của cô, cũng đối với sự trêu chọc của anh nảy lên cảm giác chán ghét

“ Mộ Dung Trần, anh là đồ cầm thú, mau buông tôi ra, tôi không muốn như vậy….. Tôi ghét anh….” Thân thể đau đớn khiến Tình Tình không muốn khuất phục anh nữa.

Buổi sáng anh hoan ái trong cơn tức giận khiến cô bị thương, bây giờ anh lại như vậy, cô sẽ không chịu nổi

“ Em nói cái gì?. Cầm thứ?”

Mộ Dung Trần nghe cô nói, ngẩng mặt lên : “ Em nói ai là cầm thú?”

Cô gái này mỗi lần ở trên giường đều khiêu khích lửa giận của anh. Không sai, chỉ cần là đối mặt với cô, anh không ngại điên cuồng như cầm thú

“ Anh chính là….. anh chính là….”

Uất ức trong nháy mắt dâng trào : “ Bách Lâm chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy …. Anh tránh ra”

Người đàn ông thô bạo này khiến cô nhớ lại người con trai ôn nhu trước kia. Nếu như không phải Mộ Dung Cầm không chủ động nói ra, cô cũng sẽ nói như thế ở trước mặt người đàn ông này, nhưng, anh ta lại khiến lòng cô tràn đầy uất ức và chua xót

“ Người đàn ông chết tiệt kia đối với em dịu dàng như nước phải không?”

Giọng điệu của anh không còn sự trêu chọc, lúc này lại tràn đầy dục vọng cùng tức giận. Vào lúc này dám nhắc tới người đàn ông khác trước mặt anh?. Tất cả lý trí của Mộ Dung Trần đều bị câu nói vừa rồi của cô làm bay mất sạch

Chẳng lẽ anh đối với cô chưa đủ dịu dàng, chưa đủ chăm sóc?. Cô chỉ nhớ đến mặt xấu của anh

Anh thật là hư, thật là hư quá đi

“ Vậy tôi sẽ cho em thấy cầm thú là thế nào” . Nếu không muốn anh dịu dàng, vậy anh dịu dàng cũng không cần thiết nữa

Thật không khó khăn để kéo váy của cô lên đến thắt lưng, quần lót nhỏ làm bằng bông cũng bị xé rách vứt trên mặt đất

Thật là đau…… Thật sự rất đau. Của hắn đối với của cô luôn quá lớn…..

Tình Tình dùng sức cắn môi, mới chịu đựng tiếng rên không phát ra khỏi miệng, người đàn ông này tại sao lại đối xử với cô như vậy. Mỗi lần bắt đầu đều khiến cho cô không thoải mái

Thân thể của bọn họ quá khác biệt, hơn nữa mỗi lần cô đều có ma lực khiến anh nổi điên, cho dù là anh muốn dịu dàng, cũng khó tránh khỏi--- ách….. Huống chi bây giờ anh không hề dịu dàng

“ Chết tiệt….” Anh bất mãn gầm nhẹ ra tiếng

Tại sao anh có thể làm đến mức độ này?. Trong vòng 1 ngày không hề để ý đến cảm nhận của cô, đã 2 lần bức bách cô tiếp nhận anh. Rốt cuộc anh xem cô là cái gì?. Kĩ nữ để anh phát tiết dục vọng sao?

Thật hận, thật hận a! Hận mình vô cùng mềm yếu. Nước mắt lại theo động tác thô lỗ của anh rơi xuống sofa

Rốt cuộc còn bao lâu nữa anh ta mới kết thúc?.

Tiếng thở dốc trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, tay của anh chu du ở trên người cô. Trong lòng của cô dâng lên cảm giác phức tạp ngay cả cô cũng không hiểu

Thân thể thật là đau, nhưng đau hơn chính là lòng của cô. . . . . . Cô không muốn lại tiếp nhận đau đớn. như vậy . . . . . Thật sự rất đau. . . . . .

Từ trên ghế salon, ôm cô gái đã ngất đi đứng dậy, anh không ngừng hôn lên không biết là nước mắt hay mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một ít hương thơm nhàn nhạt khiến cô cảm thấy hài lòng, anh lại cảm thấy bối rối, vì lúc nãy lại tổn thương cô

"Bảo bối, thật xin lỗi. . . . . ."

Ôm thân thể nho nhỏ, thân thể và linh hồn của anh cũng trở nên bình tĩnh, cô không có phản ứng cũng không đáp lại, nhưng không sao

Cô không yêu anh, không thích anh, cũng không sao, để anh yêu cô là đủ rồi, anh sẽ cho cô tất cả, tình yêu duy nhất trong cuộc đời này, đến một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô cảm động

Tình Tình, quên người đàn ông kia đi, có được không?
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .